Tôi ở trong lòng núi cùng với thiếu nữ kia, cúi đầu nhìn xuống phía dưới xem tình hình, lại thấy Kim Đao môn Long lão đại mang theo mười mấy cái người áo đen đi lên phía trước, nhìn cái người ngồi ở trên tảng đá, hừ lạnh nói.

- Thiên hồ phu nhân, bà còn muốn giả thần giả quỷ sao, hai ngày này chúng tôi lật tung toàn bộ đỉnh núi, thật vất vả mới tìm được bà, hừ, đều nói thỏ khôn có ba hang, tôi thấy bà đùng là hồ ly xảo quyệt, vậy mà lại có tới bảy tám cái hang.

Thiên hồ phu nhân? Trong lòng tôi vừa động, chẳng lẽ là Yến phu nhân?

Nghe ý của Long lão đại, quả nhiên trong núi xảy ra biến cố, khó trách lúc tôi lên núi lại không bình thường như thế, nhưng Yến phu nhân là Cửu Vĩ Thiên Hồ, lợi hại phi phàm, chỉ bằng cái tên Long lão đại này, sao có thể bức Yến phu nhân bế quan tự thủ?

Lại nói, Yến phu nhân ở trong núi hẳn là có rất nhiều đồng loại Hồ tộc, còn có thủ hạ tinh quái khác mới đúng, sao có thể chỉ còn lại một mình bà ta được?

Còn có, Nam Cung Phi Yến đâu rồi?

Ý niệm này quay nhanh trong đầu tôi, người ngồi ở trên tảng đá vẫn không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, chỉ là cúi đầu không nói, Long lão đại nhăn mày, đang muốn mở miệng lần nữa, một người ở đằng sau ông ta bỗng nhiên nói.

- Lui ra.

Thanh âm này thanh lãnh lạnh lẽo, nhưng lại rất là quen tai, thái độ Long lão đại rất là kính cẩn, cúi đầu lui ra phía sau, người nọ là một gương mặt lạ, khuôn mặt bình thường, biểu tình cứng đờ, tiến lên đánh giá cái kẻ thần bí, chậm rãi mở miệng nói.

- Tôi biết bà chính là Yến phu nhân, hai ngày này chúng tôi vào núi, đi khắp mọi nơi tìm bà, nhưng không ngờ nơi chốn đều là bẫy rập, nhưng tôi rất rõ ràng, mấy ngày này là thời điểm mà bà suy yếu nhất, tôi đã bày ra thiên la địa võng ở trong núi, chỉ cần bà vẫn còn ở trong ngọn núi này, tuyệt đối chạy thoát không xong, hiện tại tôi ngửi thấy khí tức của bà, đã tìm tới, như thế nào, còn muốn chơi trò gì nữa sao?

Tôi dám thề, tôi đã nghe qua giọng nói này ở nơi nào đó rồi, chỉ là trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, hơn nữa sơn động này trống trải, tiếng vang từng trận, ngữ thanh của người này cũng có chút biến điệu, nhưng từ tiếng nói của người này tôi có thể nghe ra được, những người này chính là tới đối phó Yến phu nhân, hơn nữa tính thời cơ cũng rất tốt, đuổi tới vào lúc Yến phu nhân suy yếu nhất, nhưng mà như vậy thì có ý gì?

Tôi âm thầm nắm chặt quyền, trong lòng biết việc này không ổn, nếu Yến phu nhân cũng bị vây ở sơn động, như thế lúc này Nam Cung Phi Yến sẽ ở nơi nào?

Người thần bí ngồi trên tảng đá kia, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng mà tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, cho nên tôi không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, chỉ thấy người này ngẩng đầu, Long lão đại bỗng nhiên tức giận nói.

- Thì ra là cô, cô gái nhỏ, đáng giận, Liễu tiên sinh, chúng ta bị lừa…

Liễu tiên sinh quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta một cái, Long lão đại nhanh chóng ngậm miệng, tôi lại lập tức rõ ràng, Liễu tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, thanh âm cùng ngữ khí vừa rồi, hẳn là chính là cây liễu yêu ngàn năm ở Phúc Duyên Trai!

Mà người kia, hẳn là không phải Yến phu nhân, Long lão đại kêu người này là cô gái nhỏ, chẳng lẽ là……

Không, không đúng, Phúc Duyên Trai cùng Kim Đao môn Long lão đại, hẳn là thù địch mới đúng, có một lần Long lão đại dẫn người tấn công Phúc Duyên Trai, đúng là có đại chiến một hồi với cây liễu yêu kia, thậm chí vận dụng nước thép, lại đào khe rãnh, tư thế gióng trống khua chiêng, sao có thể đột nhiên quay đầu hợp tác với nhau được?

Người ngồi trên tảng đá bỗng nhiên sâu kín mở miệng nói.

- Các người đúng thật là ngu xuẩn, mẹ tôi chính là nhân vật thần tiên, há lại có thể dễ dàng để cho các người muốn gặp là gặp.

Trong lúc nói chuyện người này tháo bỏ mũ đen trùm đầu xuống, tôi thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, dùng sức cắn chặt răng, người này, đúng là Nam Cung Phi Yến.

Chỉ thấy chị ấy chậm rãi đứng lên, ngẩng thân đứng thẳng, đứng ở trước mặt những người đó, biểu tình thản nhiên, không hề sợ hãi.

Liễu tiên sinh không nói chuyện, lạnh lùng nhìn chị ấy vài lần, bỗng nhiên vung tay lên với những người phía sau, Long lão đại tiến lên, Liễu tiên sinh lạnh lùng nói.

- Nơi này giao cho cậu.

Ông ta dứt lời liền xoay người đi ra, Nam Cung Phi Yến thấp thấp cười, biểu tình có chút buồn bã, kêu.

- Nếu như Liễu tiên sinh đã tới, hà tất phải đi, chẳng lẽ ông cho rằng tôi nhận không ra ông sao, chỉ là không biết, Tiệp Dư cô ấy, có muốn đối nghịch với chúng tôi hay không thôi.

Bước chân Liễu tiên sinh chợt ngừng lại, bỗng nhiên xoay người, trong ánh mắt bắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo, hình như muốn mở miệng nói cái gì, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, hừ khẽ một tiếng, ống tay áo vung lên, xoay người sải bước đi ra, đi rất xa.

Nam Cung Phi Yến cũng không đi quản ông ta, chỉ là hít vào một hơi thật sâu, nhìn đám người Long lão đại, khinh thường nói.

- Nếu như ông ta cũng đã đi rồi, các người muốn như thế nào đây?

Long lão đại cười dữ tợn một tiếng, đi lên một bước nói.

- Cô gái nhỏ, lúc trước cô có thiên hồ phu nhân chống lưng, hiện tại thiên hồ phu nhân tự thân khó bảo toàn, tôi xem cô còn có cái gì dựa vào, lần đó nếu không phải do cô quấy rối, chúng tôi đã lấy được Luân Hồi Kính của Xà tộc, làm sao còn phải tốn nhiều công sức ở nơi này nữa, hiện tại sao, cô muốn chết như thế nào, có thể lựa chọn một loại phương pháp, nhưng mà tôi cũng là người thương hoa tiếc ngọc, thật ra cũng có thể thành toàn cho cô.

Bỗng nhiên Nam Cung Phi Yến khôi phục thần thái vốn có, chỉ thấy đôi mắt đẹp lưu chuyển, xinh đẹp cười nói.

- Thật ra như vậy rất là dễ nói, nếu nói như vậy, tôi đây lựa chọn giết sạch sẽ tất cả các người, sau đó tự mình vui tới chết luôn.

Ánh mắt Long lão đại lộ ra sát ý, trên cánh tay bỗng nhiên lóe ra một luồng kim quang, thấp giọng nói.

- Hồ ly thúi không biết sống chết, tôi nghe nói cô có 500 năm đạo hạnh, nói vậy nhất định đã luyện ra được Kim Đan, hôm nay tôi muốn nhìn một chút, hồ ly nội đan rốt cuộc có hình dạng gì.

Ông ta vừa dứt lời, cánh tay bỗng nhiên giơ lên, một đạo kim quang lập tức bổ về phía Nam Cung Phi Yến, không hề có một chút điềm báo nào, Nam Cung Phi Yến quát.

- Đồ xấu xí không biết xấu hổ, mệt cho ông là cái gì Kim Đao môn môn chủ, cư nhiên không biết xấu hổ đánh lén.

Tuy miệng thì nói thế, nhưng thân hình triển động, tại lúc suýt nữa thì xảy ra tai nạn hiểm hiểm né tránh khỏi kim quang, ánh mắt Long lão đại co rút lại, đột nhiên vung tay lên, quát một tiếng.

- Lên!

Mười mấy người áo đen ở phía sau đồng loạt hô to, đồng loạt ra tay, hơn mười đạo kim quang đồng thời bổ ra, Nam Cung Phi Yến bay lên giữa không trung, trốn tránh khỏi kim quang đánh tới, thân pháp phiêu dật đến cực điểm, một lượt công kích này vậy mà không thể đụng đến một sợi tóc của chị ấy.

Nam Cung Phi Yến rơi xuống đất, khanh khách cười khẽ.

- Chỉ bằng đám người tệ hại các người mà muốn làm tôi bị thương hay sao?

Long lão đại hắc hắc cười lạnh nói.

- Xem ra cô đúng là không hiểu biết gì về Kim Đao môn, bọn họ chỉ bằng một người, khẳng định không phải đối thủ của cô, nhưng mười người liên thủ, uy lực lập tức tăng trưởng gấp mười lần, nếu là trăm người liên thủ, thì uy lực sẽ tăng gấp trăm lần, mà cô chỉ là nha đầu 500 năm đạo hạnh, tôi xem cô có thể chèo chống tới bao lâu.

Ông ta vừa nói dứt câu, mười mấy cá nhân lại lần nữa lớn tiếng hô quát, kim quang lại hiện lên, thê một vòng công kích đánh úp về phía Nam Cung Phi Yến.

Tôi nhìn mà khẩn trương vô cùng, chỉ thấy Nam Cung Phi Yến né trái trảnh phái né khỏi công kích của kim quang, thỉnh thoảng công kích một chiêu, rồi lại bị kim quang bức lui, Long lão đại ở bên cạnh như hổ rình mồi, tình huống này hình như có chút không ổn.

Tôi thật sự nhịn không được, thả người muốn nhảy xuống, mà thiếu nữ lại giữ chặt tay của tôi, ở tôi bên tai thấp giọng nói.

- Còn không đến thời điểm quan trọng nhất, cậu đi xuống làm gì, cậu xem, bên kia lại có người tới.

Cô ta vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cửa động, tôi theo đó nhìn lại, thấy nơi đó quả nhiên có một người đang chạy tới, là một cái thiếu nữ, nhìn thật kỹ, đúng là tiểu hồ ly Tiệp Dư.

Ở phía sau Tiệp Dư, còn có một người chạy theo, hai người một trước một sau, phân biệt vọt vào trong động, chỉ thấy Tiệp Dư chạy vào núi trong động, nhìn phía trước thấy Nam Cung Phi Yến đang đánh nhau chết sống với mọi người, trên mặt nôn nóng vạn phần, nhịn không được dậm chân nói.

- Đừng đánh nữa, các người đều là người xấu.

Nhưng căn bản bây giờ không ai rảnh để ý tới nàng ta, lúc này người chạy theo phía sau mới hô lớn.

- Đừng chạy, đừng chạy, từ từ tôi……

Người này đúng là Tiểu Bạch, trong lòng tôi cân nhắc một chút là rõ ràng, Tiểu Bạch lúc trước một mình rời đi, hẳn chính là đi tìm Tiệp Dư, chỉ là không biết như thế nào, hiện tại cũng chạy theo cô gái nhỏ này lên núi.

Hai người vọt vào trong động, mắt thấy Nam Cung Phi Yến cùng những người đó đánh khó phân thắng bại, Tiệp Dư xông lên hỗ trợ, Tiểu Bạch lại ngẩng đầu tìm tòi trên bốn vách tường sơn động, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, nhìn thấy cậu ta như thế chắc là đã phát hiện gì rồi.

Long lão đại thấy Tiệp Dư tiến lên, lập tức thả người nhảy ra, bỗng nhiên ra tay, chộp một phát bắt được cánh tay Tiệp Dư, dùng sức kéo xuống một cái, Tiệp Dư bị đau hô một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, há mồm hung hăng táp tới Long lão đại, Long lão đại thấy thế vội buông tay lui ra phía sau, ha hả cười nói.

- Tiểu hồ ly, nhỏ vậy mà cũng biết cắn người, chẳng lẽ bà bà nhà cô dạy cô như thế hay sao?

Tiệp Dư tức giận nói.

- Tôi mặc kệ, dù sao khi dễ chị Phi Yến của tôi là không được, các ngươi đều là người xấu…

Nam Cung Phi Yến thấy Tiệp Dư đã đến, thân hình cấp lóe, liên tục bức lui mấy người, dừng ở trước người Tiệp Dư, gấp giọng nói.

- Em đừng có chen vào chuyện này, em gái ngoan, nếu như em muốn giúp chị, thì ngay lập tức đi tìm Thanh Thiên ca ca tới, hiện tại chỉ có em ấy có thể trợ giúp chúng ta.

Tìm tôi? Tôi vừa nghe lời này, rốt cuộc nhịn không được, mặc kệ thiếu nữ bên cạnh khuyên can như thế nào, đôi tay bỗng nhiên nhấn vách đá một cái, vèo một cái nhảy ra ngoài…

 

0.07895 sec| 2430.211 kb